Thực ra, một người không thích đến nhà người khác, cũng không thích người khác đến nhà mình, thường là vì ba kiểu tâm lý sau đây.
Không muốn làm phiền ai, cũng không muốn bị ai làm phiền
Nhiều người chắc hẳn từng trải qua cảm giác này: mỗi lần cha mẹ đến thăm nhà, họ thường “soi” từ đầu đến cuối từ chê nhà bừa, chê cách sắp xếp rồi chê cả cách sống.
Nhiều người chọn cách ở yên, vừa tránh phiền phức, vừa giữ được sự yên ổn trong lòng
Một cư dân mạng kể: “Mẹ tôi cứ thích bất ngờ ghé qua, rồi phàn nàn nhà tôi lộn xộn, không thoáng khí, lần nào cũng mắng vài câu mới chịu đi”. Thực ra, mỗi người có thói quen sống khác nhau. Ở gần quá, khác biệt dễ bộc lộ, và mâu thuẫn dễ nảy sinh.
Trong tâm lý học có một khái niệm gọi là hiệu ứng nhím. Một đàn nhím muốn sưởi ấm cho nhau phải giữ một khoảng cách vừa đủ: gần quá sẽ đâm nhau, xa quá lại lạnh. Quan hệ giữa người với người cũng như vậy. Người khác đến nhà mình, khi họ rời đi, chủ nhà phải dọn dẹp, lau chùi, rửa chén, thu xếp lại mọi thứ. Còn mình đến nhà người khác thì lại phải giữ ý tứ, sợ làm phiền, không thoải mái như ở nhà. Thế nên, nhiều người chọn cách ở yên, vừa tránh phiền phức, vừa giữ được sự yên ổn trong lòng.
Có ranh giới rõ ràng, vì giao tiếp là sự tiêu hao năng lượng
Với người hướng nội, giao tiếp không phải là niềm vui, mà là một sự tiêu hao năng lượng. Ngược lại, người hướng ngoại lấy năng lượng từ sự tương tác, trò chuyện, gặp gỡ; còn người hướng nội chỉ thấy thật sự thoải mái khi được ở trong không gian yên tĩnh, một mình.
(Ảnh minh họa)
Họ cũng có ranh giới rất rõ ràng. Những gì người hướng ngoại xem là giao tiếp bình thường, thì trong mắt người hướng nội lại là một sự xâm phạm không gian riêng. Ngôi nhà đối với họ là nơi riêng tư tuyệt đối, là chỗ để nạp lại năng lượng, không phải nơi để tiếp khách.
Trong tâm lý học có một hiện tượng gọi là say xã giao. Nó mô tả cảm giác của người hướng nội sau những cuộc giao tiếp kéo dài họ thấy mệt mỏi, chóng mặt, thậm chí chỉ muốn tránh mọi người trong vài ngày sau đó. Chính vì thế, họ hạn chế tối đa việc đến nhà người khác hoặc mời người khác đến nhà, để tránh bị rút cạn năng lượng sau mỗi lần tiếp xúc.
Tự tại, học cách tìm sự an yên từ bên trong
Nhiều người giao tiếp không phải vì thích, mà vì muốn được người khác công nhận. Nhưng khi họ học được cách chấp nhận chính mình, không còn cần sự công nhận từ bên ngoài, nhu cầu giao tiếp tự nhiên sẽ giảm xuống.
(Ảnh minh họa)
Trong những khoảng lặng một mình, con người có thể nghe rõ hơn tiếng nói từ nội tâm, hiểu rõ điều mình thật sự cần. Khi ấy, họ không còn bị cuốn vào nhịp sống ồn ào, không cần chứng minh điều gì với ai, mà chỉ cần sống đúng với bản thân.
Trong tâm lý học, trạng thái ấy gọi là tự hòa hợp, tức là khi niềm tin, thái độ và hành động của con người thống nhất với nhau. Đó cũng là điều mà Khổng Tử từng nói: “Tòng tâm sở dục, bất du củ”, nghĩa là làm theo lòng mình mà không vượt khỏi khuôn phép.
Người đạt được sự tự hòa hợp là người hạnh phúc, bởi họ sống thật với chính mình, không vì ai mà gồng lên. Không cần phải đến nhà người khác để tìm niềm vui, cũng chẳng cần ai đến nhà mình để lấp đầy sự trống trải.